Tôi
nếm linh hồn em
Trên
đôi môi mặn mòi gió biển
Lũ
trẻ bán hàng rong trố mắt ngẩn ngơ nhìn
Chiều
chạy quanh con dã tràng lóng cóng
Tôi
thả bờ môi lặn lội trên đôi mắt em
Đầm
đìa nỗi đau lặng lẽ…
Ôi!
Lặng lẽ nghìn năm…
Lặng
lẽ môi em…
Bất
tận nụ hôn nếm thả linh hồn…
văn viết lộc
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét