Thứ Tư, 23 tháng 5, 2012

XA VẮNG














nâng cốc cùng anh đi em!
uống để nối đôi bờ ly biệt
day dứt nỗi buồn đối diện đơn côi
đừng rời xa anh - đừng để gió lạnh môi.

Kí ức ùa về … chơi vơi quá đỗi
Khuya khoắt trong mơ … nối gót tìm em
Chút thì thầm còn lảng vảng trong đêm
ngỡ tiếng em thầm thì xa vắng….

…xa vắng thật rồi phải không em!

uống cùng anh đi em
thả trôi nỗi buồn
thả rong nỗi nhớ
buộc làm chi cho nặng gió, nặng mây
hạnh phúc xa rồi tay lạnh bàn tay.


văn viết lộc

Chủ Nhật, 20 tháng 5, 2012

TRÁI NHỌC NHẰN




Em như hạt mộng vàng nằm trên cây hồ điệp, chiều đón mưa về ướt đẫm giấc mơ xưa. Không còn trăng, không còn thơ giữa hai bờ nguyệt động. Nên có gả si tình lặng lẽ nốc rượu khan, gió tỏa muối cho lòng người biển lạnh, trăm năm rồi gió chỉ mãi ru nhau…
Ai ru ta mà chỉ lời cay đắng, rượu chưa mềm sao răng lại cắn môi. Có phải ta thèm một chút đơn côi nên cứ nghĩ tình yêu là mật ngọt…có phải em ở trên cao chót vót liệng xuống đời ta những trái nhọc nhằn.

Văn viết lộc

Thứ Bảy, 19 tháng 5, 2012

TẢN MẠN TRONG MƯA














có phải chiều ni mưa,
                     nên dòng Hương trắng đục
bên tê bờ,
            ngươi nhớ một dòng xanh
có phải lời mỏng manh,
                        ngỡ chòng chành
                                             nên ái ngại
câu thơ buồn khoá trái cửa tâm hồn

có phải chiều ni mưa,
                         nên đường về ướt nắng
câu thơ vàng,
                gió cuộn
                           khẽ khàng rơi
có phải chiều ni say,
                         nên lòng ngươi mềm nhũn
một dòng sông,
                     đã đánh đắm con thuyền…

văn viết lộc

MƯỜI LĂM NĂM RỒI













Mười lăm năm rồi!
anh xin hái nguyệt xanh trên khoé mắt
“để em mơ…khao khát đến nao lòng
Xin đừng hái nửa đời đau lầm lỡ”…
Nên bây giờ môi vẫn chờ nhau

Mười lăm năm rồi mấy ngã ba
Bao nhiêu bến đỗ chiều pha ráng chiều.

Văn viết lộc

Thứ Năm, 17 tháng 5, 2012

HÃY QUÊN EM THÔI












Hãy quên em thôi…
khi đêm còn chưa tới
Lẻ loi sợi buồn
chạm cốc tàn phai.
Anh sẽ gọi nỗi đau về nhấm nháp
với trăng tàn rồi vụng dại gọi:
- em yêu!

Hãy quên em thôi…
Khi ngày chưa mở mắt.
Sóng thầm thì biết bao điều ngờ vực
quay mặt rồi tình nhớ vẫn mênh mang
ai đo được nông sâu trong ánh mắt
để môi hôn mặn chát tiếng em cười.

Hãy quên em thôi…
Khi tình anh hoang dại
Ngu ngốc chạm vào niềm kiêu hãnh em yêu!

hạ 2009
văn viết lộc

Thứ Tư, 16 tháng 5, 2012

KHÔNG SAO ĐÂU










Không sao đâu!
Anh đang giấu nỗi buồn vào kí ức
điều rất thật tình yêu không mất
nhưng cũng không đủ còn để chia xẻ cho nhau
có ai khùng ngồi lượm đến ngàn sau
một giấc mơ hằng đêm rơi vải
lẻ tất nhiên yêu là muôn lần rồ dại
anh vác qua “đoạn trường …“
rồi anh chết cũng không sao…

văn viết lộc

ĐỪNG BUÔNG…















đừng buông tay anh ra
như thế em sẽ ngã
em sẽ hận thù, sẽ căm ghét anh thôi!
Chưa thể kết thúc đâu em…
hạnh phúc bao giờ cũng là một giấc mộng dài
tình yêu sợ lắm khi phải căm ghét một ai!!!

đừng buông tay anh ra
đừng làm nhớ thương: - đau đớn đến xé lòng
đừng đóng khung tình yêu bằng kỷ niệm
vui vẻ gì mà tiễn nhau vào dĩ vãng
hạnh phúc âu cũng khó lòng trọn vẹn
nhưng chia tay rồi: - có thật sẽ quên!!!

đừng buông tay anh ra
như thế, rồi anh cũng sẽ ngã
ngửa mặt lên trời, tặc lưỡi: - xong rồi!!!

văn viết lộc

Thứ Ba, 15 tháng 5, 2012

RÉT NÀNG BÂN











Tháng ba chưa về sao rét thế!
quê nhà còn ai? - đan áo cho chồng
thương gío thổi bàn tay em giá lạnh
tháng ba về ứa lệ khóc nàng Bân.

văn viết lộc

RÓT LỬA










Em hàn gắn tim tôi - cuộc đời lầm lỗi
Bao tình yêu, vội vã bước qua cầu
Em rót lửa lên hồn tôi rồ dại
Nên tình yêu bổng chốc hóa chiêm bao

Em không cho thì lấy gì để nhận?
Dòng sông thơ cạn kiệt tự bao giờ
Em không yêu thì lấy gì để sống!
Nên gió trời cũng ngừng thở bên sông.

văn viết lộc

Thứ Hai, 14 tháng 5, 2012

ĐIÊN









 


điên một chút cho trời trở gió
về bên em mà chén nụ hôn nồng
điên hai chút cho say mắt bão
để cho người lạnh quá gọi: hư không!!!

văn viết lộc

Chủ Nhật, 13 tháng 5, 2012

TÌNH KHÉP



Không điện thoại - không tin nhắn - em đã khóa hai chiều - trái tim anh lạnh giá.
Ngôn ngữ bất lực – tình yêu không cân bằng nỗi đau phiền muộn.
Thì em ơi!
Cuộc sống không còn sự sống.
Anh đi hoang trên nỗi khát khao – dày vò sự ngu muội của tình yêu.
Trái tim anh rệu rã đóng băng một mối tình chưa được nói bằng lời.

Không điện thoại – không tin nhắn - lời chia tay chưa được nói.
Tình yêu không không quay mặt – tình yêu không biến mất.
thế mà anh đã mất em thật rồi……

văn viết lộc

TÌNH MỞ













Chút tình làm ướt mắt em
Đã quay quắt nhớ - đã thèm hôn chưa!
Chút tình sao lại như mưa,
Võ òa thân thể như vừa trao nhau…

văn viết lộc

Thứ Bảy, 12 tháng 5, 2012

NGÀY & ĐÊM











Buổi sáng,
tiếng chim
nỗi buồn đóng băng.
bàn tay rã rời, nụ hôn tê dại.
anh gọi tên em,
anh gọi tên em.
cho đỡ nhớ em ơi!

Buổi trưa,
mùa hạ đi qua…
chút nuối tiếc trên bờ môi vàng úa.
anh lại gọi tên em,
anh lại gọi tên em.
Cho đỡ nhớ em ơi!

Đêm mưa,
có người bối rối…
lạc mất đường về - để tội tình ai?
vòng tay ôm dặm đường dài
ngỡ như vừa chạm …môi ai thẩn thờ…

văn viết lộc

Thứ Sáu, 11 tháng 5, 2012

3giờ21, ngày:20.01.11


















đêm trải lòng mềm nhũn ra mà nhớ!
xót xa em… giá buốt giữa ngày đông
gởi cho em ít nắng trong lòng
em nhớ thả bên dòng sông chờ đợi…

ngày hỏi tháng,
                      răng chừ anh về Huế…
buồn nuốt cô đơn,
                  em đắng cổ chờ anh…

văn viết lộc

TÌNH SAY















ở giữa trật tự cuộc đời
tôi đứng bên mép rìa lộn xộn
ở giữa trái tim em
tôi nằm ngoài bìa đau khổ
như lẩn khuất
như vô vọng
tôi chẻ tình yêu tôi thành sợi tóc
quấn chặt trái tim buồn
thả vào dòng sông lơ đãng
cho mai sau
(nếu có thật mai sau)
- khi về chiều
em cúi xuống lượm
               - hôn chơi.
văn viết lộc
Sg. 10.2008

Thứ Năm, 10 tháng 5, 2012

THẢNG THỐT










Anh thảng thốt giữa cơn mê lộ
Rằng lòng em quá đổi hửng hờ
Có bao nhiêu nắng chiều vàng thắm
Mà gió không về để trăng lên.

Anh băn khoăn khi trời trở rét
Nắng đi đâu để gió lạnh lùng!
Con mắt bão tràn lên phía trước
(chợt) rùng mình thảng thốt gọi tên em.

văn viết lộc

ANH SẼ VỀ













anh sẽ về
cùng em nghe sóng vỗ
mênh mang chiều tê điếng cõi lòng nhau
ngỡ như mình vừa chạm đến mai sau
cái mai sau của con đàn cháu đống.

anh sẽ về
cùng em tắm mưa
gởi chút bụi thời gian vào dòng sông lơ đãng
lỡ say rồi em có uống cùng anh

anh sẽ về
cùng em uống rượu
đón gió nồm lên hâm rượu ấm nồng
dù có thể bây giờ là mùa hạ
anh sẽ ngồi đợi gió bên sông.
nước mắt chảy vào lòng giá buốt
em yêu! có thế thôi mà sao không được?
không được bên nhau…
không đưc yêu nhau…
anh rất thèm chạm đến mai sau
cái mai sau của con đàng cháu đống.

văn viết lộc
Sg 29.08.09

Thứ Tư, 9 tháng 5, 2012

SÁU MƯƠI NĂM CUỘC ĐỜI



 

cuộc đời ta lạ thật
sáu mươi tuổi
không một đồng dính túi
ngửa mặt lên trời! sĩ diện với ai đây?
ta không buồn sao con mắt lại cay
miệng ú ớ không ra lời nhân nghĩa
tay nải cũng không, có gặp bụt cũng huề
không lẽ tuổi sáu mươi
ta lại muốn làm càn…

ta cũng có những tháng ngày ở núi
sao không nghe ra gió lạnh phương nào…
sáu mươi năm giờ ngồi giữa phố
ớn lạnh trong lòng mà cứ ngỡ chiêm bao
ta cũng có con đàn cháu đống
sao nghe ra vẫn cô độc như thường
bạn bè ta cũng muôn trùng đấy chứ
rượu đâu rồi…sao lại để chén không…?

văn viết lộc

9.1011

HÃY CHO ANH YÊU EM…











Hãy cho anh yêu em lần nữa
nỗi nhớ xa ôm ấp bến bờ gần
bông cải vàng, lũ bướm nhỏ phân vân
không nhìn được nắng cao hay nắng thấp
anh vẫn biết tình em trao không thật
nên anh tự dối mình…
- chuyện nhỏ… mà em!!!
dẫu cơn lốc thời gian đã xoáy quanh nửa đời người
nhưng có sá gì trái tim anh vẫn đợi
dẫu bụi thời gian đã phủ kín cuộc đời
nhưng có sá gì trái tim anh còn đập
cơn lốc thời gian đâu xoáy ngược được tình anh.

văn viết lộc

QUÊN VÀ NHỚ











người ta yêu sự lãng quên
còn tôi yêu nỗi nhớ
tưởng gió nồm về, sờ gáy lạnh bàn tay
tôi cười khan mà cứ ngỡ minh say
khi tỉnh dậy mặt mày như đưa đám
ngó quanh, ngó quất không có người để tám
tôi tự tám với mình mà những tưởng chiêm bao
người ta bảo quên là đang nhớ
ừ! Thôi người cứ quên
- để ta nhớ một mình

Văn viết lộc

sg:29.01.2010

BUỒN…












Có những nỗi buồn không vắt ngang vai
Tôi không gánh mà sao lòng nặng mãi
Có những nỗi buồn không là dấu hỏi?
Sao tôi tìm em biền biệt đến thế này!
văn viết lộc

RẤT SỢ














Đúng!
Anh sợ nhìn vào đôi mắt em
Nơi cất dấu nỗi buồn đang mưng mủ
Anh tránh sự tồi tệ của chính mình
Lóng ngóng, lơ ngơ bên bến bờ hạnh phúc.

Anh sợ trong đôi mắt em
nỗi đau mà anh mang đến
sẽ chẳng tàn phai khi anh đã lìa đời.

vâng,
anh không dám nhìn vào đôi mắt em.
Anh xin dừng lại - để em qua đi…qua đi…
nỗi đau này… xin ở lại cùng anh.

văn viết lộc
Sàigòn 29.10.2011

NGÀY RƠI…








Ngày rơi… lủng lẵng
vướng trên nhành khô giọt lệ đắng lòng
tiếng chim nghẹn cổ gục đầu trên lá cỏ
em dần xa…xa vời hơn cổ tích

đêm.  sao không rơi…
đêm vướng lại trong lòng
lời yêu thương hoài niệm cọ xát
                  tan tác gió hôn hoàng.
Ai dửng dưng ném đá vào kỷ niệm.
Cho vết đau loảng xoảng bước ta về.

văn viết lộc
Saigon mưa 10.2011

MÙA THU Ở NƠI NÀO










Có gì vui trong nỗi nhớ hôm nay
chiều tắt nắng, hay trời mưa lạnh lẽo…
phố có người…
…hay phố là muôn nẻo…
để người yêu không biết nhớ lúc nào!

có gì vui trong nỗi nhớ… thật sao?
thế ai đếm mùa thu buồn bả
                tiễn thu đi tất bật biết bao lần
gọi không hỡi!
…mùa thu là trái đắng
người ta quên mà cứ ngỡ rất gần

còn một chút ru hời trong nỗi nhớ…
sóng lao xao…
                   .. mê mãi chuyện tình xa
Mùa thu ở…
          …mùa thu đi vẫn thế!
người ta không buồn…
                   ..cũng chẳng phải phân vân
Vì trong mắt ai? mùa thu vừa biến mất…

văn viết lộc

CHIỀU KHÔNG EM


chiều không em
nên chiều không thể mưa nữa rồi
chiều còn anh với tuyệt tình vừa nhận
muốn dấu bóng mình vào dĩ vãng có được đâu?
chiều không em
anh còn được bao lâu?
với nỗi đau vừa tuyên chiến
anh đốt tình yêu lên ngọn nến
đợi đêm về
lặng lẽ gọi mưa ơi…

văn viết lộc
sg 29.10.2011

THÁNG SÁU

 











Tháng sáu nơi nào trong nỗi nhớ của em!
Sao anh thấy lòng mình man mác một điều không thể nói.
Có thể là em quên…
Có thể em đang vội…
Nên không nghe ra gió xào xạc từng cơn
Mưa nghẹn ngào tiếc nuối..
Sao cặp đôi không thấy trở về…

Tháng sáu
Mùa gió về em còn ở nơi nao…
Ký ức thổi bùng một thời hoa đỏ
Anh đi lang thang…về nằm một xó
Ngán ngẩm mình …Ngán ngẩm gió vô duyên
Sao cứ thổi tóc em bay vào nỗi nhớ
Tháng sáu đừng về…tháng sáu của em tôi.

Văn viết lộc

DÔNG THÁNG NĂM













những ngày mưa dông cuối cùng của tháng năm
nhớ môi em ướt sũng mùi gió biển Cần Giờ
chiếc wave Alpha chồm lên con đường đầy nước
em cười trong veo, nguyên thuỷ một nụ hồng
chao ôi! bềnh bồng tình yêu, bềnh bồng thân thể.
nóng ran lồng ngực, chảy tan mạch máu, cháy đỏ con tim
và anh hồi sinh trong vòng tay em
rúc vào ngực em tìm dòng sửa ngọt ngào

tháng năm trời nổi gió, nổi dông, nổi mưa…
đổ ào ào trên muộn phiền, gột rửa những vết đau mưng mủ
rồi nhẹ nhàng xoa dịu nỗi buồn như bàn tay em,
làm anh say khướt trong hương tình mộng mị,
mà em nở treo lơ lững những giọt buồn…
ngoài phố - hạ về nắng mưa vội vã chen chân
không có em, anh bước đi loạng choạng..
nỗi nhớ lộn nhào, đánh du trên của sổ tâm hồn
chao ôi! Tháng năm chết tiệt…
tháng năm - dông gió thọc chân vào đời anh, lóng ngóng những sợi buồn.

văn viết lộc

NGUYỆT ĐỘNG



anh xin hái,
nụ tầm xuân xanh biếc.
để lòng em,
tha thiết nhớ thương ai.
chiều đã xanh chưa!
xin một chút mơ phai.
vàng nắng lụa
cho lòng anh ấm lại.
chiều đã xanh chưa,
cho mắt em ngây dại.
một chút thôi,
một chút nắng trong đời.

*
anh xin hái,
nguyệt xanh trên khóe mắt.
để lòng em, òa vỡ một đêm trăng.
anh không thể đi,
khi đôi tay còn muốn hái.
trái đắng trên cành,
tê lưỡi một đời nhau.
anh không thể đi,
khi nguyệt động bờ môi.
lời ẩn dụ,
không còn linh thiêng nữa.
anh không thể đi,
tất nhiên anh sẽ hái.
cuộc đời em,
bằng những ngón tay thần.

văn viết lộc

THOÁNG BUỒN












Giá như mây ngừng trôi
Anh không ngồi nuối tiếc
Giá thời gian ngừng trôi
Anh không ngồi nhớ em

Tuổi xanh qua như gió
Một mai nào thoáng buồn
Tình em như hơi thở
Biết khi nào ngừng buông

Nếu em thôi chờ anh
Đêm đâu còn buốt giá
Nếu anh thôi chờ em
Đêm đâu còn nhớ mong

Đời đôi khi đã nhớ
Mỏng manh thôi cũng sầu
Một mai rồi tóc bạc
Hỏi tình ở nơi đâu!

Văn viết lộc