người ta yêu sự lãng quêncòn tôi yêu nỗi nhớtưởng gió nồm về, sờ gáy lạnh bàn taytôi cười khan mà cứ ngỡ minh saykhi tỉnh dậy mặt mày như đưa đámngó quanh, ngó quất không có người để támtôi tự tám với mình mà những tưởng chiêm baongười ta bảo quên là đang nhớừ! Thôi người cứ quên- để ta nhớ một mìnhVăn viết lộcsg:29.01.2010
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét