Thứ Năm, 10 tháng 5, 2012

THẢNG THỐT










Anh thảng thốt giữa cơn mê lộ
Rằng lòng em quá đổi hửng hờ
Có bao nhiêu nắng chiều vàng thắm
Mà gió không về để trăng lên.

Anh băn khoăn khi trời trở rét
Nắng đi đâu để gió lạnh lùng!
Con mắt bão tràn lên phía trước
(chợt) rùng mình thảng thốt gọi tên em.

văn viết lộc

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét