Xin phép được hẹn em ở một ngã ba đường phố
Nơi có thể chia tay
(nhưng cũng lạ lùng thay)
Chính là nơi hội ngộ.
Vậy, xin phép em hãy cùng tôi băng qua đường
Đi xuyên vào thành phố
Em sẽ thấy dấu vết con đường bay theo những ước mơ,
như
một giấc chiêm bao mộng mị.
Đừng tính đến của nợ.
Của những kẻ gieo vận may trên bàn cờ tình ái.
Của những người đợi người chôm chỉa lọc lừa.
Em sẽ thấy yên lòng vô cùng mà tiến bước.
Và, giờ đây em hãy ngoái nhìn lại mà xem.
Lớp lớp những xô bồ chôm chỉa lọc lừa.
Đã rớt rơi,
Rớt rơi dần
qua những ngã ba, ngã tư, ngã năm, ngã bảy.
Và hãy bước đi cùng tôi.
Yên bình trong sương sớm.
Qua những chiếc cầu không biết mỏi.
Những hàng cây biết nhìn.
Và, như thế tôi yêu em nhiều hơn.
Hãy bước đi cùng tôi.
Vất khỏi đầu những vần thơ quá tải.
Như con người tránh xa loài chó dại,
Mãi mãi và mãi mãi.
Hãy yêu tôi giản đơn như những dòng chữ cái.
Mẹ dạy em từ buổi học đấu.
“- thương nhau cởi áo cho nhau,
Vế nhà mẹ hỏi qua cầu gió bay.”
Gió bay, ôi! gió bay lồng lộng
Những nẻo xa, những nẻo gần.
Cho tôi được chút ân cần,
Thời gian xuyên suốt vô ngần riêng em.
Tháng 7. 1987
văn viết lộc