Thứ Hai, 27 tháng 1, 2014

NẮM TAY NHAU VÀ, ĐI….





Cho anh nắm tay em và, đi…vào ô cửa xanh khung trời của gió. Nơi gió thì thầm lời của biển, ngày mới biết hôn nhau là vô tận. Từ chân trời xa xăm biển đưa gió về ngủ quên trên môi em, làm nên nỗi nhớ tình yêu. Và, em vô ngần trong suốt trong vòng tay anh, mùi lúa mới quê nhà…Nắm tay nhau và, đi vào mùa xuân của đôi ta.
                                                                                           Saigon xuân 2014
                                                                           văn viết lộc

Thứ Hai, 20 tháng 1, 2014

TRUYỆN RẤT NGẮN



CÀU NHÀU…RỒI GÂY SỰ



Càu nhàu,.. rồi gây sự…thuộc tính đáng yêu của đàn bà muốn làm chủ. Chao ôi! Giờ anh thèm được càu nhàu và gây sự biết bao nhiêu…cách nhau hơn 1.000km, càu nhàu trên điện thoại cũng được đi, còn gây sự đành bó tay.com  thôi em yêu!

Hôm qua anh nằm mơ: Thấy mình đang ngồi nhâm nhi bên ly rượu với nỗi cô đơn em vừa trao.
- Thằng cha bụt xuất hiện phán một câu xốc óc.
- Hà cớ chi ngươi uống rượu một mình, mà uống được à…
- Ta vừa đánh mất hạnh phúc
- Ồ chuyện nhỏ cho ta một ly… ta giúp ngươi tìm lại có khó gì…miệng nói tay làm, lão chụp ly rượu ngửa cổ đổ tọt vào họng… khà khà …xong …lão biến mất để lại một cổ xe ngựa với con ngựa già.
- Cho ngươi đấy, đánh xe đi mà tìm.
- Anh sung sướng đánh xe lên đường ha ha…miệng nghêu ngao khúc tình ca xanh rờn.
Khổ nổi con ngựa già cứ đủng đỉnh từng bước một rõ chán…hay mình chơi hành khúc…ráng hết sức hét toán khúc quân hành… chán mớ đời lão ngựa già vẫn lò mò từng bước một, chẳng nước non gì! Anh thả cương nằm vắt tay lên trán, kệ cha đời…lão ngựa quay đầu hỏi.
- Nhà ngươi mần chi rứa
- Ta mần thơ
- Rầm lão ngã quỵ chết bất đắc kỳ tử
- Sui tận mạng. thế là anh đành nằm queo với nỗi cô đơn của mình …bên lão ngựa già.
- Đố em lúc đó xe ngựa đi được tới mô rồi? (*)

-------------
       (*) trước nhà em

Chủ Nhật, 19 tháng 1, 2014

TRUYỆN RẤT NGẮN



RƯỢU…



Sàigòn bỗng dưng trở chứng mưa cả đêm. Người đàn ông ôm ly rượu lạnh buốt trong tay, thèm được say… gió biển thổi tốc vào mặt, ông le lưỡi liếm, ánh mắt cười tự nhủ: biển như môi em mặn… tự sướng ngửa cổ nâng ly…khà. Không ai nói cho ông biết trong ly không có rượu. Ly rượu rơi khô khốc, ông gục mặt mơ thấy người yêu.

8h59 17.06.2013

Thứ Sáu, 17 tháng 1, 2014

Đâu phải vô tình mà sóng mãi xa nhau.














                       Gởi: Nguyễn Thị Việt Hà.

Sóng hôn bờ và sóng lại xa nhau
Sóng xao lòng khi em bảo em đau!
Con sóng sau vỗ về con sóng trước
Anh không chạnh lòng làm răng cho được…

Sóng hôn bờ và em quay bước…
Đâu phải vô tình mà sóng mãi xa nhau.

Sg: 7h09 17 Tháng Giêng 2014
                        Văn viết lộc

Thứ Tư, 15 tháng 1, 2014

Chiêm bao















Anh quay quắt trong nỗi nhớ
Không hiểu nụ cười biến mất tự lúc nào
Em niềm đam mê đến muộn
Cháy bỏng trên môi anh những đóa ngọt ngào
Anh hoàn hồn sống lại…
Có em bên đời mà cứ ngỡ chiêm bao

văn viết lộc

hoa lộc vừng






 

 

 

 

hoa lộc vừng

rụng
những nốt son buồn
tình yêu bay về đâu
trong cõi tạm
để ta ngồi
say khướt gió hoàng hôn
trăng lặng lẽ chia đôi bờ mông mị
một bên ta
bên để em nằm
ta với tay
em vỡ oà như sóng
ta phóng mình lặn ngụp giữa môi hôn
đêm như thể
không tồn tại nữa
ngày hoà tan  
và giờ khắc không còn.

sg 2006 
văn viết lộc

Thứ Hai, 13 tháng 1, 2014

HÃY BƯỚC ĐI CÙNG TÔI




Xin phép được hẹn em ở một ngã ba đường phố
Nơi có thể chia tay
                        (nhưng cũng lạ lùng thay)
Chính là nơi hội ngộ.
Vậy, xin phép em hãy cùng tôi băng qua đường
Đi xuyên vào thành phố
Em sẽ thấy dấu vết con đường bay theo những ước mơ,
                                           như một giấc chiêm bao mộng mị.
Đừng tính đến của nợ.
Của những kẻ gieo vận may trên bàn cờ tình ái.
Của những người đợi người chôm chỉa lọc lừa.
Em sẽ thấy yên lòng vô cùng mà tiến bước.
Và, giờ đây em hãy ngoái nhìn lại mà xem.
Lớp lớp những xô bồ chôm chỉa lọc lừa.
Đã rớt rơi,
         Rớt rơi dần qua những ngã ba, ngã tư, ngã năm, ngã bảy.
Và hãy bước đi cùng tôi.
Yên bình trong sương sớm.
Qua những chiếc cầu không biết mỏi.
Những hàng cây biết nhìn.
Và, như thế tôi yêu em nhiều hơn.

Hãy bước đi cùng tôi.
Vất khỏi đầu những vần thơ quá tải.
Như con người tránh xa loài chó dại,
Mãi mãi và mãi mãi.
Hãy yêu tôi giản đơn như những dòng chữ cái.
Mẹ dạy em từ buổi học đấu.
“- thương nhau cởi áo cho nhau,
Vế nhà mẹ hỏi qua cầu gió bay.”
Gió bay, ôi! gió bay lồng lộng
Những nẻo xa, những nẻo gần.
Cho tôi được chút ân cần,
Thời gian xuyên suốt vô ngần riêng em.

Tháng 7. 1987
văn viết lộc