hoa lộc vừng
rụng
những nốt son buồn
tình yêu bay về đâu
trong cõi tạm
để ta ngồi
say khướt gió hoàng
hôn
trăng lặng lẽ chia đôi bờ mông mị
một bên ta
bên để em nằm
ta với tay
em vỡ oà như sóng
ta phóng mình lặn ngụp giữa môi hôn
đêm như thể
không tồn tại nữa
ngày hoà tan
và giờ khắc không còn.
sg 2006
văn viết lộc
văn viết lộc
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét