Em như hạt mộng vàng nằm trên cây hồ điệp, chiều đón mưa về ướt đẫm giấc mơ xưa. Không còn trăng, không còn thơ giữa hai bờ nguyệt động. Nên có gả si tình lặng lẽ nốc rượu khan, gió tỏa muối cho lòng người biển lạnh, trăm năm rồi gió chỉ mãi ru nhau…Ai ru ta mà chỉ lời cay đắng, rượu chưa mềm sao răng lại cắn môi. Có phải ta thèm một chút đơn côi nên cứ nghĩ tình yêu là mật ngọt…có phải em ở trên cao chót vót liệng xuống đời ta những trái nhọc nhằn.Văn viết lộc
Thứ Bảy, 26 tháng 7, 2014
TRÁI NHỌC NHẰN
Thứ Hai, 7 tháng 7, 2014
GIÓ NGOẠI
Trưa mất
điện nóng tóe lửa, tự dưng anh nhớ món “đặc sản” gió Lào của Huế. Và những nụ
hôn mưa kéo dài như bất tận trên biển cát ngày nào, đã làm hạ nhiệt giữa trưa
hè Thuận An.
- Em bảo dân Huế xài gió Ngoại.- Những nụ hôn chắc chắn Nội 100%.Đêm biển vắng, những nụ hôn ngọt ngào thanh thoát.Bây giờ thì anh hiểu thật tuyệt vời vì có em. Người tình hoàn hảo trọn vẹn từng “xăng ti mét” của anh.Mùa hè lãng mạn đầy thơ mà chúng ta trao nhau những rung động nóng bỏng hạnh phúc. Mà bây giờ chỉ nhớ thôi anh cũng run rẩy đến sững sờ. Cám ơn em, cám ơn thượng đế đã trao em cho anh.Những ngày hè đầu tiên ở Huế là khúc dạo đầu cho tình “yêu” tràn đầy cảm xúc ngọt ngào và lạ lẫmMà xin thề: - Chúa cũng chào thua!Khi em ở trong trái tim anhCảm xúc ngọt ngào lạ lẫm đè anh ngộp thở.Khi em yêu anhToàn thân anh nóng bỏng gió mặt trời.Khi em cúi xuống hôn anh.Mắt anh mù lòa hơi thở.Những cơn say vật vã lửa ái ân.Saigon 07.2014Văn viết lộc
Thứ Bảy, 5 tháng 7, 2014
EM LÀ NỖI BUỒN…
Em như cô bé hư…tập tành trò gian lận.Đem tình yêu sấp ngửa với cuộc đờiThần thánh nào!em xin “keo” được mất?Tính toán thiệt hơn là phải đạo sao em.Nước mắt chia bao nhiêu phần gian dốiLà rủi, may sẽ nhận được khôn lường.Tai họa trong em tình yêu là cái bóngEm là nỗi buồn, tôi lặng lẽ mang theo.Saigon 06.07.14Văn viết lộc
QUÊ XA…
Trong mắt cũ em nhón
chân kiêu hãnh
Là trong ta vó ngựa
đã tanh bành
Cơn cớ chi một bến đò
xóa sổ
Mà ta đau từ đó đến
bây giờ…
Ai dạy em cái cách cười
khinh bỉ
Nên bao thằng quay mặt
giả đò lơ!
Chỉ ta biết trái tim em
nhiễm lạnh
Vì sao không?
– em lại biết mong chờ…
Ta sớm lỡ xa quê mòn
mỏi
Vườn đã xưa, mắt lá
đã già
Bao nhiêu gió mà em
chờ đợi
Chỉ còn ta một chiếc lá
rơi!..
Saigon
07.2014
Văn viết
lộc
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)