Trong mắt cũ em nhón
chân kiêu hãnh
Là trong ta vó ngựa
đã tanh bành
Cơn cớ chi một bến đò
xóa sổ
Mà ta đau từ đó đến
bây giờ…
Ai dạy em cái cách cười
khinh bỉ
Nên bao thằng quay mặt
giả đò lơ!
Chỉ ta biết trái tim em
nhiễm lạnh
Vì sao không?
– em lại biết mong chờ…
Ta sớm lỡ xa quê mòn
mỏi
Vườn đã xưa, mắt lá
đã già
Bao nhiêu gió mà em
chờ đợi
Chỉ còn ta một chiếc lá
rơi!..
Saigon
07.2014
Văn viết
lộc
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét