Thứ Bảy, 26 tháng 7, 2014

TRÁI NHỌC NHẰN




Em như hạt mộng vàng nằm trên cây hồ điệp, chiều đón mưa về ướt đẫm giấc mơ xưa. Không còn trăng, không còn thơ giữa hai bờ nguyệt động. Nên có gả si tình lặng lẽ nốc rượu khan, gió tỏa muối cho lòng người biển lạnh, trăm năm rồi gió chỉ mãi ru nhau…

Ai ru ta mà chỉ lời cay đắng, rượu chưa mềm sao răng lại cắn môi. Có phải ta thèm một chút đơn côi nên cứ nghĩ tình yêu là mật ngọt…có phải em ở trên cao chót vót liệng xuống đời ta những trái nhọc nhằn.

Văn viết lộc

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét